Đợi chờ một tình yêu
"Chờ tình yêu như chờ một chiếc xe bus – dù nhanh dù muộn, nhưng nó nhất định sẽ đến.” Đối với nó tình yêu cũng như một chiếc xe bus vậy, nó không biết chính xác xe bus đến vào lúc nào và nó cũng không đảm bảo rằng xe bus sẽ xuất hiện đúng giờ. Tất cả những gì nó phải làm là chờ đợi.
Tình yêu nào thì cũng đẹp nhưng không phải tình yêu nào cũng đi đến đích. Đôi khi tình yêu tan vỡ lại giúp chúng ta có một cơ hội mới tìm được hạnh phúc thực sự cho mình. Điều quan trọng hơn cả là chúng ta tự biết cho mình cơ hội và mở cửa cho trái tim mình để được đón nhận yêu thương.
Nó là một cô gái rất đỗi bình thường, không có gì là nỗi bật, tài sản duy nhất của nó lúc này là tình yêu, nó yêu anh, người con trai của tháng 5 lạnh lùng, vô cảm, yêu say đắm và nồng nàn, nó cữ ngỡ tình yêu lúc nào cũng đẹp, cũng lung linh và bay bỗng, ngày mới yêu nó hân hoan lắm, nó hạnh phúc lắm vì nó cảm nhận được vị ngọt của tình đầu, anh của ngày hôm qua tuy không lãng mạng nhưng nó yêu, yêu cái sự cô độc của anh, cả những ngại ngùng. Nào ngờ tình yêu đến và đi nhanh quá, chớp mắt đó thôi anh đã trở thành quá khứ. Anh ra đi nhưng không cho nó một lí do nào cả, cứ lẳng lặng đi mang theo cả tình yêu của nó.
Nó chờ đợi anh, một năm, hai năm, rồi ba năm, nó mỏi mòn lục lọi tìm lại miền kí ức, nó chợt rơi nước mắt. Thời gian lặng im trôi qua, nó cũng đã lớn, nhưng tình yêu đó vẫn không phai, nó vẫn cứ yêu, vẫn cứ đợi chờ, nó giam mình trong cái khuôn khổ gọi là chung thủy, và rồi qua bạn bè nó biết được bên anh đã có tình yêu mới, yêu thương bỗng hóa đá, nó thầm chúc anh hạnh phúc, nhưng nó vẫn không thể quên, nó vùi đầu vào công việc, vào học hành chỉ để quên đi mọi thứ thuộc về anh, thế mà tình yêu vẫn dai dẵng, vẫn đeo bám nó mỗi khi đêm về.

Một ngày nọ, nó bắt chước tụi bạn lập face, có lẽ để tìm ai đó nói chuyện phím, nó ghi những dòng status chất chứa nỗi buồn và nặng trĩu tâm tư, có vài người comment, chắc là vì giống tâm trạng, nhưng nó không buồn để ý đến, vì tất cả chỉ là cái vỏ bọc che lấp sự cô đơn đang tồn tại trong tâm hồn nó. Vô tình nó thấy face anh, nó mừng rỡ như một con hề, nó vô face anh và đọc hết tất cả những status trên tường nhà anh, nó xem hết những hình ảnh có anh trong đó, một chút kỉ niệm ùa về làm nó rưng rưng, nhưng mọi thứ anh viết không dành cho nó, mà dành riêng cho người yêu anh hiện tại, cả những tấm hình chung của hai người, nó ganh tị quá, nó thấy buồn cho bản thân mình, rồi nó tự kỉ với bản thân rằng sau này nó sẽ hơn anh, sẽ tìm được người yêu và cần nó hơn anh, nó quyết định xóa bỏ kí ức và trở về thực tại.
Ngày tháng trôi qua, mới đó mà đã bốn năm, giờ nó đã là cô sinh viên năm cuối, thời gian cuồn cuộn trôi đi, nó đã trưởng thành, nó có nhiều việc phải lo, tương lai trước mắt làm nó không còn thời gian để nghĩ đến chuyện tình cảm, nó cũng đã dần thích nghi với cuộc sống một mình. Giống như một thói quen hàng ngày, tối tối nó lại lên face để tám chuyện với lũ bạn thân, nó ngồi đọc lại những status, nó định xóa đi, vì nhìn chúng có vẻ ướt át quá.
Rồi tự nhiên nó phát hiện có một người vẫn hay like chúng, là anh chàng có cái nick name Ông Chủ Nhỏ, với tính tò mò vốn có, nó vô đọc thông tin về anh chàng này, hóa ra là cậu nhóc cùng quê, nhỏ hơn nó một tuổi. Không biết từ lúc nào nó hay ghé face của người ta, như một lẽ tự nhiên, nó đang tìm kiếm sự đồng cảm. Một hôm nó lướt face và mở hộp tin nhắn đến, nó nhận ra cái nick name này, nó vội cười thầm: “hóa ra là thằng nhóc”.
Nhóc để lại tin nhắn cho nó, xin nó số phone, nó vội vàng trả lời mà không ngần ngại, bởi vì nó có khá nhiều bạn bè, trong list danh sách nó đã có hơn 800 người bạn, nó nghĩ đơn giản có thêm một người bạn cũng tốt mà, huống chi đây lại là một thằng nhóc. Một ngày dài trôi qua, nó nằm và nghĩ về gia đình, nó nhớ ba má, nhớ út. Đang miêng man chìm trong dòng suy nghĩ của mình, bỗng giật mình, chuông điện thoại reo, là số lạ, nó alo, đầu dây bên kia cũng alo lại và nói: là Ông Chủ Nhỏ đây… cuộc trò chuyện đã bắt đầu như thế đấy, phải chăng đó là cái duyên gặp gỡ mà người đời vẫn thường nói.
Thế rối nó và nhóc vẫn hay phone cho nhau, gửi cho nhau những dòng tin nhắn ngộ nghĩnh, tự nhiên nó thấy vui, vui vì tính con nít của nhóc, lần đầu tiên nói chuyện với một người mà nó cười nhiều đến vậy, không biết vì lí do gì, nó và nhóc kể cho nhau nghe tất cả mọi thứ, cuộc sống, gia đình và cả tình yêu nữa, giống như hai tâm hồn đồng điệu nó và nhóc hiểu nhau hơn, số tin nhắn và số lần gọi điện cũng tăng lên, nó lắng nghe tất cả những gì nhóc nói, kì lạ một điều rằng nó cùng nhóc khóc cùng nhóc cười, nó thấy thương nhóc nhiều hơn, đơn giản chỉ là một người chị thương em trai mình.
Có người thường bảo, lời nói cũng có thể giết chết hoặc cứu lấy linh hồn một con người, đối với nó thì lời nói của nhóc đã cứu vớt cái tâm hồn bé bỏng của nó, nhờ nhóc mà nó quên đi buồn phiền, quên đi nỗi nhớ nhà, nó cảm ơn ông trời đã cho nó gặp nhóc, ít ra cũng có người chịu ngồi im nghe nó than vãn mà không hề cáu gắt, nhóc khen nó vui tính, dễ gần, và biết nhiều thứ trên đời. Đúng vậy, với nhóc nó không hề e ngại, vì có lẽ nhóc nhỏ tuổi hơn nên nó dễ dàng mà lên mặt đàn chị, nó ra vẽ người lớn dạy cho nhóc về cuộc sống, trong khi nó cũng chẳng phải mạnh mẽ gì, nhưng nhóc vẫn nghe và chấp nhận hết những lời khoát lát của nó, nó vui vì điều đó.

Càng ngày nó và nhóc càng thân nhau hơn qua chú dế thân yêu, nhóc bảo nó đừng gọi nhóc là nhóc nữa, vì nhóc không thích người khác nghĩ mình là con nít, thế là nó và nhóc chuyển sang cách xưng hô khác, gọi nhau bằng tên. Nó và nhóc chỉ ở cách nhau khoảng 30 phút đi xe máy, nhưng lạ thay cả hai đều không nhắc tới chuyện sẽ gặp nhau, có lẽ cả hai đều nghĩ như hiện taị vẫn tốt hơn, có thể tinh nghịch mà không bị đối phương chê cười. Nhưng cái suy nghĩ đó cũng không được bao lâu khi cả hai muốn gặp nhau, dù gì thật cũng hơn là ảo, hai người bạn gặp nhau là lẽ đương nhiên thôi mà.
Nhóc hẹn nó vào một ngày chủ nhật, tại một buổi họp đồng hương, nó đồng ý, nó không biết thế nào nhưng cảm thấy cuộc gặp này quan trọng lắm, vì tò mò không biết nhóc là người như thế nào, suốt đêm nó đã không ngũ chỉ vì chờ ngày mai gặp nhóc. Rồi cuộc gặp gỡ đầu tiên bắt đầu trong sự hồi họp, nó sợ lắm, sợ mình già so với nhóc, sợ nhóc chê mình cổ hủ, nó vội gạt ngang cái suy nghĩ ngớ ngẫn của mình, giống như thoát khỏi cơn mơ. Nó vội vàng thay đồ ra khỏi phòng và bước lên xe bus, chợt nghe bản nhạc trên radio mang tên tình yêu hoa gió, tự nhiên nó thấy lòng mình bình yên đến lạ lùng.
Nó đến điểm hẹn, gọi điện cho nhóc, nhóc đang đá banh giao lưu ở sân vận động, nó lặng lẽ ngồi xuống cổ vũ, nó nhận ra nhóc, nhưng ở ngoài nhóc khác lắm, dáng người cao cao, nước da ngâm đen, tuy không đẹp trai nhưng có gì đó rất duyên, nó nhìn nhóc đăm đăm hi vọng nhóc nhận ra nó, đột nhiên nhóc nhìn nó, nó vẫy tay chào, nhưng sao có vẽ xa lạ quá, nó thậy mình như một con ngốc vậy đó, nó cúi mặt xuống tự an ủi cho hành động quái gỡ vừa rồi của mình. Chợt nó nghe thấy tiếng ai đó bên tai, thì ra là nhóc đã ngồi đó, nhóc nhìn nó cười và hỏi: có phải Trang không? Thì ra nhóc biết nó, nó vui khi nghĩ như vậy. Trò chuyện được vài ba câu thì nhóc đi, nó cũng cùng nhỏ bạn ra công viên gần đó hóng mát, nhưng nó thoáng buồn mà không rõ lý do.
Bỗng điện thoại reng, là tin nhắn của nhóc: “ở đó đợi Phu ra nói chuyện xíu hen”, nó vội replay lại: “ uh”. Hai đứa gặp nhau và bắt đầu câu chuyện, có gì đó hơi ngại ngùng, nhưng rồi cả hai nhanh chóng quên đi và cười đùa với nhau như hai người bạn thân, mọi thắc mắc trong lòng đã được tháo gỡ, nó tạm biệt nhóc và ra về mang trên mình một cảm xúc khó tả, đường về hôm nay trở nên quen thuộc đến lạ, cơn gió thoảng qua khiến tâm hồn nó rung động, hình như trái tim nó đang mở cửa sau những ngày bị ai đó khóa chặt. Nó đã biết mở rộng lòng mình với mọi người, nó mạnh mẽ và tự tin hơn trước, nó thường gọi đó là cuộc gặp gỡ định mệnh.
Vài ngày sau nó và nhóc có một cuộc gặp gỡ chính thức, lần đầu tiên nó hỏi một người con trai về cách ăn mặt, nó nhận thấy mình vô duyên với những câu hỏi ngớ ngẩn, nhưng nhóc vẫn vui vẽ trả lời, nó và nhóc lượn vài vòng quanh thành phố cùng những câu chuyện phím, nhóc dẫn nó đi ăn, ăn cái bánh mà trước giờ nó chưa từng ăn, đó không là gì to lớn nhưng mãi sẽ là kỉ niệm mà nó trân trọng. Về đến phòng, nó nằm trong đêm miên man với những suy nghĩ đang hiện lên trong đầu nó, nó và nhóc là gì? Thật ngây ngô phải không, đơn giản chỉ là bạn. nó tự trả lời cho chính câu hỏi của mình. Dù là gì nó cũng rất hạnh phúc vì nhóc đã đến bên đời và cho nó thêm động lực để sống và yêu.
Đến ngày nhóc phải đi thực tập, một tháng rưỡi so với người khác không phải là dài, nhưng với nó thì dài lắm, chắc hẳn mới quen nhau thôi mà giờ phải xa thì buồn lắm chứ. Nhóc phải đi thực tập ngoài biển khơi, cách nhau cả một khoảng trời chứ đâu có ít, trước ngày nhóc đi, hai đứa có hẹn đi chơi coi như chia tay. Nó bắt đầu chuẩn bị cho nhóc một món quà, có lẽ đây là lần đầu tiên nó tặng quà cho con trai, nó hì hục đạp xe lên nhà sách mua những thứ cần thiết để gói quà, nó mua khung ảnh để đặt ảnh mình vào đó, vì nhóc bảo nhóc thích, nó mua cuốn sổ kèm theo cây bút để nhóc viết những lúc buồn, nó dạo khắp phố để mua loại kẹo mà nhóc thích ăn nhất, nhưng tiếc là không có, nó hẹn lần sau vậy.
Trời mưa lâm râm, nó bị ướt, nhưng không lạnh, cảm giác hạnh phúc vì được làm điều gì đó cho một người. Về đến phòng nó vội vàng ghi vài chữ vào tấm thiệp xinh xinh, vội vàng cắt giấy gói quà, nó không khéo tay nên cứ phá hỏng hoài, hôm đó nó thức gần tới sáng để hoàn thành cho xong tác phẩm của mình, nhìn lại cũng đẹp đấy chứ, nó cười trong vui sướng. Nó nghĩ không biết nhóc có bất ngờ không nhỉ, chắc sẽ òa lên vì ngạc nhiên đây, nghĩ vậy mà nó thích thú.

Ngày hôm sau, nó ăn mặc thật đẹp, bỏ món quà vào túi và ngồi đợi nhóc, bỗng điện thoại kêu, là tin nhắn của nhóc, nó thầm nghĩ là nhóc đến rồi, vội vàng mở hộp thư, nó đọc những dòng chữ trên màn hình mà mắt lệ nhòa, nó không tin vào mắt mình nữa, chắc là nhóc đùa thôi mà, nó vẫn ngồi đó đợi, nhưng hóa ra là thật, nhóc đã đi. Nó thấy tim mình đau nhói, nó tự hỏi ông trời sao lại nhẫn tâm như vậy, nó lại khóc, khóc cho sự ngốc nghếch của chính bản thân mình, nó thất vọng và hụt hẫn lắm, nó giận nhóc nhưng lại giận bản thân mình nhiều hơn, chắc tại nó không tốt, không đủ xinh đẹp. Nó đứng dậy lau nước mắt và cầm món quà vứt vào xọt rác, tự nhủ rằng mọi thứ vậy là xong, nhóc cho nó hi vọng rồi cũng chính nhóc đã dập tắt chúng. Nó nghĩ mình đã thất bại.
Nằm mãi mà không ngũ được, nó mò mẫn ngồi dậy và viết, nó viết vào nhật kí dành riêng cho nhóc, là những lời trách móc và có cả nhớ nhung, rồi nó tự đưa mình vào cái suy nghĩ rằng nhóc sợ nó buồn nên mới vậy, và bảo mình tiếp tục chờ đợi, biết đâu một ngày kia nhóc sẽ quay lại, nghĩ vậy nên nó vội nhặt lại món quà và cất vào một nơi thật kĩ.
Đây là lần thứ hai nó quyết định chờ đợi một người, nhưng lần này thì khác, vì nó cảm nhận được nó sẽ thành công. Ngày qua ngày nó vẫn cùng nhóc tâm sự trên cuốn sổ của mình, nó kể cho nhóc nghe tất tận tật mọi chuyện xảy ra xung quanh nó, một ngày, hai rồi lại 3 ngày nhóc vẫn mất tích, nhưng nó không bỏ cuộc. Cuối cùng thì nhóc cũng gọi cho nó, nhấc điện thoại lên và nghe đầu dây bên kia khẽ nói lời xin lỗi, nó chấp nhận và bỏ qua tất cả, đơn giản vì trong chữ tình cần có sự bao dung.
Nỗi nhớ về nhóc càng ngày càng lớn dần, nó không hiểu đó là gì, nhớ lắm, ngày nào cũng nói chuyện với nhóc thành thói quen, trái tim nó tự nhiên thổn thức đến lạ lùng, phải chăng nó đã thích, không phải thế, mới gặp nhau thôi mà, nó lắc đầu phản đối, trước giờ tiêu chuẩn của nó vẫn là người đàn ông lớn hơn nó vài tuổi cơ mà. Thế nhưng làm sao biết được con tim mình nghĩ gì, nò dặn lòng thôi thì để mọi chuyện tự nhiên.
Dần dần nó cảm thấy cái tình cảm kia không còn đơn giản là tình bạn nữa, nó lại nhớ nhóc, nhưng nó không biết nhóc nghĩ gì về nó, có nhớ nó hay không, nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu nó, nó muốn hỏi nhóc lắm, nhưng là con gái, nó không cho phép mình chủ động, nó ôm chặt nỗi nhớ trong lòng. Hằng ngày vẫn nhắn tin với nhóc nhưng nó không hề để lộ ra ngoài, nó sợ nhóc biết rồi nhóc sẽ nghĩ nó bị khùng. Giờ nó thật sự tin vào cái gọi là tiếng sét ái tình.
Từng ngày trôi qua, mọi thứ vẫn êm ả lắm, nhưng có một điều là trái tim đó đang thổn thức, nó nghĩ về ai đó mọi lúc mọi nơi, thì ra nó đã thích, người ấy chính là nhóc . Đã lâu lắm rồi hình như tôi mới có cảm giác… thích một ai đó thì phải. Ừ! Thì nó thích nhóc. Nó thích cách nhóc cười, cách nhóc nói chuyện mỗi khi nó buồn, thích cách nhóc làm trò cho mọi người bò lăn ra cười và nó thích cả cách nhóc chở nó lòng vòng trên phố. Nó thích những lúc tranh luận về một vấn đề gì đó, cứ tranh nhau phần thắng, rồi cuối cùng nhóc cũng phải nhường vì nó sẽ chơi bài “dỗi”.
Không biết từ lúc nào nó đã rất thích nhóc có lẽ đó chỉ là cái cảm giác của riêng nó. Nó mong sẽ có một ngày nhóc cảm nhận được tình cảm của nó.Nhưng nó không dám thổ lộ, nó tự mang cho mình cảm giác không tự tin, và tất nhiên, là lòng tự trọng của một đứa con gái…Đôi lúc em vẫn tự hỏi mình: “Vì sao nó thích nhóc?”
Con gái luôn thích đặt những câu hỏi vẩn vơ, và vì nó cũng là con gái. Có lẽ nó chưa thể hiểu hết con người của nhóc, có thể là còn có những điều về nhóc mà chưa bao giờ và không bao giờ nó được biết đến. Nhưng có lẽ chỉ với những điều đơn giản thôi, cũng đủ khiến nó thích nhóc.

Nó thừa nhận rằng nó thích nhóc. Thích một người là một chuyện, có đủ can đảm để chạm vào trái tim người đó không lại là chuyện khác . Thích không giấu diếm. Mà thích ai, thì nó sẽ cố giữ. Cuộc đời ngắn ngủi, nó đâu có thể gặp được nhiều người mình cảm thấy rất rất thích đâu cơ chứ? Thế nên nó quyết định nói ra những gì nó đang nghĩ, mặc kệ nhóc nghĩ gì.
“Anh này, mình yêu nhau anh nhé” ! Đó là một lời tỏ tình của một đứa con gái đã từng thất bại trong tình trường, nhưng không ngờ là nhóc lại đồng ý. Tình yêu đến nhanh quá khiến nó cũng ngỡ ngàng, nhưng nó nghĩ tìm được tình yêu đâu có dễ, nó tự hứa với bản thân sẽ trân trọng và giữ lấy mãi mãi bên mình. Tình cảm tự dưng gõ cửa nơi con tim nó đã khóa kỹ và ném chìa khóa vào tận đẩu tận đâu. Nó bắt đầu muốn tìm hiểu về anh, muốn cuộc của anh có sự xen ngang của nó. Muốn hàng ngày, có đôi phút anh phải nhớ đến sự tồn tại của nó. Và thế là nó đã bắt đầu những điều nó làm vì anh. Chỉ đơn giản là vì nó đã yêu anh.
Nhưng đâu phải tình yêu nào cũng êm đẹp và hoàn hảo, nếu không có sóng gió thì sao gọi là tình yêu, một tháng yêu nhau, giữa nó và anh cũng xảy ra rất nhiều chuyện, vài lần anh lừa dối nó khiến nó phải khóc và tổn thương rất nhiều, anh liên lạc với người yêu cũ trước mặt nó, nhưng anh bảo là chỉ là bạn bè thôi, lâu lâu hỏi thăm, nó không hiểu hỏi thăm mà sao lại nói nhớ nhau, vậy đó, xích mích dần nảy sinh, niềm tin nó dành cho anh ít lại hơn mọi khi, nó bỗng nghi ngờ anh, nhưng nó vẫn yêu và cố gắng là một người tình đẹp trong mắt anh, cũng chính vì sự ngây thơ của nó mà làm anh càng ngày càng lừa dối nó nhiều hơn.
Người yêu cũ của anh vẫn hay nhắn và gọi điện cho anh, nó giận lắm, nó biết gen chứ, vì sợ anh giận dỗi, sợ anh bảo nó ích kỉ nên chỉ biết im lặng, vì nó tin anh. Nó biết tất cả đấy, nó không nói ra chỉ để tự anh sữa chữa sai lầm và một ngày nào đó sẽ nhận ra nó yêu anh nhiều như thế nào.
Anh hay bị bệnh lắm nhưng ở xa nên nó không biết làm sao để bên anh, nó lặng lẽ đạp xe đi chùa để cầu nguyện đến tận khuya mới về, nó không cho anh biết vì sợ anh lo, nhưng khi về nó nhận được điện thoại của anh cùng những lời trách móc, nó đã khóc, nó thấy mình vô dụng lắm, nhưng nó không cần anh biết vì đơn giản đó là sự quan tâm nó dành cho anh.
Một ngày cuối tuần nó hẹn anh đi chơi, anh đồng ý nhưng sau đó lại bảo không đi được, nó buồn và cảm nhận một chút gì đó xa lạ ở nơi anh. Hôm sau anh gọi điện và bảo phải đi học xa chắc 1 tháng sau mới quay về, anh hứa sẽ thường xuyên liên lạc với nó, tuy nó không muốn xa anh nhưng vì việc học nên nó không hỏi gì nhiều.
Một tuần trôi qua nó và anh ngày nào cũng nhắn tin đều đặn, nó thấy nhớ anh, nhớ rất nhiều, ngày nào nó cũng tâm sự với anh trong cuốn sổ nhỏ, và nghĩ sẽ tặng anh lúc anh về, nó ngồi tần mẫn thêu bức tranh đồng hồ để tạo bất ngờ cho sinh nhật anh, 2 tháng nữa mới đến nhưng vì thêu lâu nên nó đã bắt đầu, ngoài thời gian học nó ngồi thêu và nghĩ về anh, nó nghĩ về tương lai, về những đều mà anh hứa hẹn sẽ làm cho nó, nghĩ về một mái ấm hạnh phúc cùng những đứa con ngoan.
Nó thấy mình thật sự hạnh phúc vì có anh bên cạnh, dù anh không hoàn hảo nhưng nó yêu anh, yêu cái tính con nít mới lớn của anh, nó vẫn hay dạy anh nhiều điều về cuộc sống, nó muốn anh thay đổi để tốt hơn, anh vốn hay cao ngạo nên không thích ý kiến của người khác, nó nhắc nhở anh từng chút một, càng ngày anh càng tỏ ra chững chạc hơn, nó mừng vì điều đó, nhưng nó không thể ngờ chính vì chững chạc mà biết nói dối nhiều hơn, nói dối một cách hoàn hảo…
Như mọi đêm nó lướt face anh, nó ngạc nhiên vì ba chữ kết thúc thôi, nó không tin vào mắt mình, nick anh vẫn sáng, nó vội pm để hỏi anh có chuyện gì, nhưng anh chỉ trả lời nó bắng cách im lặng và thoát face. Nó như điên vậy, nó khóc và nhắn tin cho anh thật nhiều, nó năng nĩ anh cho nó một lí do, gọi điện thì không liên lạc được, nó lại vô face anh thì thấy có người nhắn tin hỏi anh không đi chơi với … à, là tên người yêu cũ. Nước mắt nó nhạt nhòa, nhưng nó nghĩ chắc có ai đó phá thôi. Nó gọi anh đêm đó không biết bao nhiêu cuộc, đến lúc chuông reo thì một người bạn của anh bốc máy bảo đang ở Sài Gòn, nó hụt hẫn và thất vọng, hóa ra anh nói dối nó, anh đang đi chơi cùng cô ấy.
Nó ra sân thượng nơi mà nó nghe điện thoại của anh mỗi đêm, được ngắm sao, được nghe gió thổi, thật sự rất thích, tình yêu của nó và anh gắn liền với sân thượng này, mỗi lần vui hay buồn nó đều chạy ra đó và tận hưởng một mình. Nhưng hôm nay sao sân thượng buồn thế, vẫn có trăng, có sao và gió nhưng hình như đã vắng anh, nó lặng lẽ ngồi vào một góc và khóc, nó chờ đợi một tin nhắn hay một cuộc gọi từ anh.
Dường như không đợi được, và rồi nó quyết định gọi, đầu dây bên kia alo và bảo “ anh không có gì phải giải thích”. Thật lạnh lùng biết bao, nó cúp máy và tiếp tục khóc, nó khóc vì sự ngu ngốc của chính bản thân mình… Anh giống như một cơn gió, chợt đến, chợt đi và khi đã xa rồi thì vô tình giống như những người dưng chưa hề gặp gỡ. Trang giấy yêu thương còn chưa kịp viết đầy mà đã phải đốt thành tro bụi.
Người ta vẫn bảo cái gì chóng đến thì sẽ chóng đi, liệu nó có nên tin đó là lý do khiến anh rời xa nó mãi mãi? Nó hiểu anh, nếu như đó là những điều anh thực sự muốn chia sẻ thì chẳng cần hỏi anh cũng sẽ tự nói ra. Nó không cố gắng tìm hiểu bởi sợ rằng câu hỏi của mình sẽ khiến anh phải cố tìm ra một lý lẽ để che đi sự thật. Khi bị dồn tới bước đường cùng, người ta sẽ nghĩ ra rất nhiều lý do để biện minh cho hành động của mình, mà nó thì không bao giờ muốn biết những điều biện minh ấy. Vì thế nó đã mím chặt môi, không nói để dõi theo những bước chân lặng lẽ của anh.
Nó biết, mỗi người sinh ra vốn đã được ông trời định riêng cho một số phận, có người thì chấp nhận số phận ấy nhưng có người lại đấu tranh hoặc tìm cách để thoát ra. Hành trình đi tìm hạnh phúc thật sự rất khó nếu có duyên mà không có phận, có những người chỉ gặp một lần mà yêu đến suốt đời, còn có người yêu nhau 6,7 năm vẫn chia tay đấy thôi. Đôi lần trong suy nghĩ nó cũng thấy mình mạnh mẽ lắm, nhưng thực ra nó lại chẳng có đủ can đảm để sống hết mình theo tiếng gọi của trái tim.
Có lẽ không chỉ ngày hôm nay mà sẽ còn rất nhiều những ngày về sau trên con đường đời này nó phải đơn thương độc bước, có lẽ em sẽ mãi mãi không bao giờ quên anh được, nhưng cho dù thế nào thì em cũng chỉ mãi mãi nhớ anh trong âm thầm và tưởng tượng về anh trong lặng lẽ mà thôi. Nó vẫn sẽ ở đây, đợi anh quay về và đón nhận tình yêu của nó như một món quà mà thượng đế ban tặng cho anh…
Và nó đã chọn một lối đi yên bình bằng cách chờ đợi tình yêu…
Có lẽ trong cuộc đời này ai cũng đã từng một lần được yêu và được yêu, thế nhưng không phải ai cũng may mắn chạm tới điều gọi là hạnh phúc vẹn toàn ngay trong lần đầu tiên chập chững bước chân vào thứ xúc cảm đặc biệt ấy. Yêu và đến được với nhau là điều tốt, còn nếu không đến được với nhau thì hãy cứ đổ lỗi cho ông Tơ bà Nguyệt. Bởi ông Tơ, bởi có duyên mà chẳng có phận nên cuối cùng mới phải chia đôi đường.
Nhưng em vẫn ở đây đợi tình yêu của anh quay về vì em tin vào duyên phận...
Theo: Blogviet.com.vn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét