Dấu Chấm Hết - Những Lá Thư Tình / Love Letters
Tôi vẫn muốn khóc cho vơi nhẹ lòng nhưng sao nước mắt lại không thể rơi.Có phải em đã khóc quá nhiều trong lặng câm,trong bóng tối,trong sự cô đơn lẻ loi một mình.Tình cảm của em đáp lại được gì hả anh.Là lời nói vô tình đến nhẫn tâm của anh.

Giữa chúng ta vẫn có một khoảng lặng vô hình mà em không thể nào phá vỡ được.Em không thể đi sâu vào nội tâm tâm hồn của anh.Em không thể gợi dậy những cảm xúc trong anh để anh có thể vơi đi những căng thẳng,những suy nghĩ giằng xé trong tâm trí anh.Nhưng em không thể mặc dù em đã rất cố gắng.Liệu trái tim em chưa đủ chân thành chưa đủ niềm tin để anh gửi gắm những tâm sự,những muộn phiền trong trái tim anh.
Em vẫn muốn cùng anh làm những điều có ích những niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống.Nhưng đáp lại em là những gì.Một chữ "khùng".Chẳng lẽ những điều đó là khùng là điên hay sao.Chẳng lẽ,anh chỉ cảm thấy vui trong những bữa tiệc nhậu,bữa tiệc vui linh đình ăn chơi này nọ hay sao.Tuy điều đó không sai bởi bạn bè công việc làm ăn là như vậy.
Nhưng anh đâu hiểu cảm nhận cảm giác của em như thế nào đâu.Lăng nhăng uhm,nếu lăng nhăng thì em đã không đối xử với anh như vậy.Em đâu có trách những hành động những lời nói vô tình của anh.Anh nói em không hiểu nhưng em hiểu em hiểu tất cả.Hiểu những gì anh nói bằng tất cả trái tim em.Em hiểu anh muốn níu kéo một điều gì đó.Anh cần sự ổn đinh sự bình yên trong lòng,cần một tổ ấm thật sự.
Một chốn bình an cần một tình yêu thật sự và cần sự chung tình.Chẳng lẽ,em không cần điều đó.Em lăng nhăng thì em đâu cần quan tâm anh như thế nào.Em lăng nhăng đâu cần phải mỗi ngày qua nhà anh nói chuyện cùng anh để anh đỡ buồn.Em lăng nhăng thì đâu cần phải em nói chuyện vui vẻ cười vô tư những người em quen cho anh để làm gì.Tại sao không đi chơi với những người đó mà em phải tìm nhiều lý do để từ chối đến nỗi mà người ta nói em vô tình.Để rồi mất đi một mối quan hệ bạn bè.Bởi em biết rằng,người ta có ý với mình thì đi chơi riêng cũng không nên lắm.
Em lăng nhăng tại sao em lại lo lắng cho anh nhiều đến vậy.Quen nói chuyện cũng bình thường thôi chứ em có đi đâu chơi với người ta.Em vô tư kể cho anh nghe chẳng lẽ như vậy là lăng nhăng.Em phân bua uhm,em trách này trách nọ uhm.Em quan tâm anh nhưng anh vẫn muốn im lặng muốn giữ những nỗi niềm riêng cho riêng mình rồi suy nghĩ khổ tâm rồi tự trách mình.Em nhìn anh như vậy em rất buồn nhưng em không biết phải làm như thế nào.Trái tim em giằng xé giữa đi và ở lại.Nếu như giữa chúng ta không thể đồng cảm không thể san sẻ chia sẻ lẫn nhau thì chúng ta đến với nhau chỉ làm khổ cho nhau mà thôi.
Anh biết không trái tim em nhờ có anh mà sưởi ấm lên được một phần nào.Để rồi em dần cảm nhận lại được cách để yêu một người là như thế nào.Em hôn anh lần đầu tiên em thật sự hôn anh bằng tất cả tình yêu của em,bằng tất cả trái tim chân thành của em.Em không biết anh cảm nhận được điều đó hay không.
Đôi khi xa một người nhưng lại khiến người ta bớt đau khổ hơn mặc dù bị hiểu lầm thì cũng không sao cả.Em không trách anh đâu bởi em biết em sẽ lại là một gánh nặng trong cuộc đời anh.Anh quá nhiều gánh nặng đè lên đôi vai gầy anh rồi.Em không muốn anh lại làm khổ anh thêm chút nào nữa bởi bản tính em trẻ con nông cạn hời hợt.Không suy nghĩ chín chắn nên khiến anh phải nhắc đi nhắc lại,phải nói nhiều nhưng "pé chẳng hiểu bao nhiêu'".
Em không muốn hiểu hay em cố tình không hiểu.Em muốn anh chán nản em mà anh ra đi.Để một người yêu anh nhiều,một người khỏe mạnh hơn anh.Biết đảm đang công việc gánh vác san sẻ với anh mọi điều trong cuộc sống.Em vẫn mong anh hạnh phúc và bình yên.Khoảng thời gian còn lại em muốn cùng anh làm nhiều việc nhưng anh không thể đồng cảm không thể hiểu cho em thì em đành ra đi mà thôi.Em không muốn anh lo lắng quá nhiều vì em.Em muốn im lặng như vậy thì tốt hơn.Nên em sẽ cùng một người làm những việc còn lại mà em có thể làm .Và có lẽ người đó có thể giúp em và có thể đồng cảm với em đồng cảm với những suy nghĩ của em.
Mặc dù em biết trái tim em không đặt nhiều vào người ta nhưng tình cảm rồi sẽ vun đắp tất cả.Bởi người ta quen em trước anh.Tình cảm người ta dành cho em là quá lớn.
Nhưng em không biết tương lai sẽ như thế nào.Nên em muốn thời gian quyết định.Thời gian quyết đinh tất cả.Người ta đi bộ đội giờ mới về.Em đã từng nói với anh là em đã có người yêu nhưng anh lại khiến em rơi vào cảnh tay ba.Rồi anh trách em vô tình lăng nhăng.Trái tim chứ có phải sỏi đá đâu mà không biết rung động nhưng nhất thời hay không thì em không biết.
Nhưng em vẫn có tình cảm với anh và vẫn yêu anh nhiều nhưng hoàn cảnh hai bên không đồng ý thì đành chịu thôi.Em không muốn qua nhà gặp họ hàng anh nhưng anh cứ bắt em qua.Và xem như điều đó là hiển nhiên.Bởi em suy nghĩ rất nhiều.Bởi em không muốn vì anh mà gia đình em lại bất hòa và gia đinh anh cũng vậy.Bởi mẹ anh đã nói '"mi rước của nợ về làm gì"thì như vậy sau ni em phải như thế nào trong nhà anh và anh như thế nào trong nhà em.Em viết cho anh rồi anh cũng xé nát vò nát lá thư.
Thôi thì em viết lên đây một mai nào đó anh đọc được thì anh hiểu.Em sức khoẻ yếu nên em cần một chỗ dựa tinh thần.Cần một ngườ yêu mình thật lòng chứ không phải là người mình yêu nhiều.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét